Ai Muốn Nghe Không - Đen
-
Thể loại: Rap/Hiphop Việt
Video này được phát từ Youtube bằng tính năng nhúng (embed) của Youtube.
Chủ sở hữu video đang cài đặt chế độ cho phép nhúng video. Nếu bạn là chủ sở hữu, và muốn Nhac.vn dừng nhúng video này, bạn có 2 cách:
1. Truy cập Youtube Creator Studio/ Chọn Video/ Chọn cài đặt nâng cao và tắt cài đặt "Cho phép nhúng" (Allow Embedding)
2. Bấm nút Báo cáo và chọn "Gỡ nhúng Youtube của tôi" và điền các thông tin liên lạc. Nhac.vn sẽ liên hệ hỗ trợ thông tin trong 24 giờ.
Chủ sở hữu video đang cài đặt chế độ cho phép nhúng video. Nếu bạn là chủ sở hữu, và muốn Nhac.vn dừng nhúng video này, bạn có 2 cách:
1. Truy cập Youtube Creator Studio/ Chọn Video/ Chọn cài đặt nâng cao và tắt cài đặt "Cho phép nhúng" (Allow Embedding)
2. Bấm nút Báo cáo và chọn "Gỡ nhúng Youtube của tôi" và điền các thông tin liên lạc. Nhac.vn sẽ liên hệ hỗ trợ thông tin trong 24 giờ.
Lời bài hát
Verse 1:
Đêm nay không ở nhà, không ở trên giường ngủ
Babe I’m back, lại đi về trên con đường cũ
Cảm giác thân thuộc, không giống như một người qua đường
Vì Oldschool là nơi ta học mãi nhưng lười ra trường
Nhạc này là nhạc của đêm, của mấy người thường chỉ đợi
Đợi cho ngày tàn đêm xuống, bắt đầu nằm và nghĩ ngợi
Nhạc của mấy thằng già cỗi, nhưng vẫn không thôi mơ
Cứ như là Tom Sawyer, những cuộc phiêu lưu đang vẫy gọi
Ta thường hay chớp thời cơ
Đợi những ngày trống trải, ra biển ngồi để vớt lời thơ
Có khi trong nắng vàng và có khi chớp rồi mưa
Mất bao lâu để mình chấp nhận mình đã khác hồi xưa
Ta thả vần câu như Nguyễn Khuyến: lá vàng trước gió sẽ đưa vèo
Người cần thì cho là đáng giá, không cần thì nó rẻ như bèo
Học cách chấp nhận lời mai mỉa, như là tiếng gió rít qua tai
Và thường thì những người hiểu biết, lại là người rất ít chê bai
Có những lần muốn viết mà không tìm được câu để mở bài
Có những niềm vui ngắn, rồi sau đó là những đêm thở dài
Có những lần dốc sức, nhưng không phải để cố mà ghi điểm
Và có một vài bài nhạc được viết ra không hợp để đi diễn
Tự viết tự nghe, trong đêm tàn tha hồ mà thi triển
Hook:
Có biết bao nhiêu điều không biết nói với ai
Ai muốn nghe, muốn nghe không
Ai muốn nghe, muốn nghe không
Có biết bao nhiêu điều không biết nói với ai
Ai muốn nghe, muốn nghe không
Ai muốn nghe, muốn nghe không
Verse 2:
Lao vào đời để kiếm cơm, lao vào nhạc để giãi bày
Nhưng đôi khi vì không cẩn thận, mà lao mẹ vào trong cái bãi lầy
Lớn lên từ nhiều va vấp, mà đã vấp và va thì phải trầy
Da tróc vảy, có đầy ca xóc nảy, nhiều đêm nằm nghĩ nên mãi gầy
Cũng đã bớt đi nhiều mong ước
Ngày xưa viết nhiều năm nữa, giờ lại nghĩ về nhiều năm trước
Chẳng có gì phải nghĩ, cũng chẳng muốn phải nghĩ gì nhiều
Hồi đó cũng chỉ vì liều, lênh đênh trôi theo chiều con nước
Ngày trước ngại không ai nghe, giờ thì ngại làm fan thất vọng
Và đó là điều dễ hiểu, họ và mình cùng đang cất giọng
Cùng khan mất giọng, đôi khi lo sợ tan giấc mộng
Vẫn chỉ là thân cây đó, nhưng khu rừng đã lan rất rộng
Trong rừng có nai có thỏ, có sói, có hổ và rắn
Có loài dậu đổ bìm leo, có loài nhảy bổ vào cắn
Có loài ăn không nói có, có loài thừa nước đục thả câu
Miệng thì cười, tay thì bắt, dao thì kề trước ngực đã lâu
Rốt cuộc chỉ là cuộc vui, hết vui nhà ai nấy về
Rốt cuộc tin vào bản thân trước khi tin lời ai đấy thề
Sông có khúc người có lúc, chỉ cầu một chút vui
Nếu như đây là một cuộc đua ta xin cho phép mình rút lui
Goodbye babe
Ai cũng nghĩ mình thật to tát, đến khi đời cho cái tát to
Những điều mày tưởng mày biết hết, thật ra chỉ là được phát cho
Họ nói mỗi người một hạt cát, nhưng có hạt cát nhỏ hạt cát to
So với chính mình ngày hôm trước, đừng lấy cuộc đời người khác đo
Cũng chỉ là chút le lói, rơi vãi từ cái giếng trời con
Từng là con cá nhỏ, rồi trở thành một miếng mồi ngon
Chìm vào một mớ bòng bong
Ngày nào chợt nhớ dòng sông
Hook:
Có biết bao nhiêu điều không biết nói với ai
Ai muốn nghe, muốn nghe không
Ai muốn nghe, muốn nghe không
Có biết bao nhiêu điều không biết nói với ai
Ai muốn nghe, muốn nghe không
Ai muốn nghe, muốn nghe không
Verse 3:
Sáng nay dậy bỗng thấy thèm đi đâu đó
Một vài chuyện đã chôn vùi, sao hôm nay thi nhau ló
Có thứ làm mình mỉm cười, cũng có thứ nhiều khi cau có
Tưởng rằng mình cũng đã quên nhưng sâu thẳm đã ghi sâu nó
Sáng nay dậy bỗng nhớ núi và nhớ rừng
Nhớ con đường mòn vẹt, nhớ cái mệt và nhớ từng
Hành trình đã đi qua hết, hành trình đã tìm cớ ngừng
Tự dặn mình đường còn xa đó, đừng chớ mừng
Nhớ năm đó ngày mưa, mình ướt sũng từ trong ra ngoài
Trời thật nhiều mây xám, em thơm hệt một bông hoa nhài
Đến bây giờ vẫn lạnh, lạnh buốt từ bên ngoài vào trong, ngoài trời không có chút gió, sao lòng cứ thấy phong ba hoài
Giống như châm lửa ngay đống củi
Khi nỗi nhớ bùng lên nó làm cho mình cay sống mũi
Anh không ra khơi, nhưng anh nghĩ mình say sóng rồi
Sáng nay bỗng thấy thèm nắm tay em, bàn tay nóng hổi
Sáng nay trong mắt nhiều sương mù như Tam Đảo
Tình đắng như củ tam thất nhưng có lúc ngọt như cam thảo
Rơi vào trong tình yêu, mà không có lót lấy tấm thảm nào
Nhưng anh sẽ nhớ em, anh đảm bảo.
Hook:
Có biết bao nhiêu điều không biết nói với ai
Ai muốn nghe, muốn nghe không
Ai muốn nghe, muốn nghe không
Có biết bao nhiêu điều không biết nói với ai
Ai muốn nghe, muốn nghe không
Ai muốn nghe, muốn nghe không.
Đêm nay không ở nhà, không ở trên giường ngủ
Babe I’m back, lại đi về trên con đường cũ
Cảm giác thân thuộc, không giống như một người qua đường
Vì Oldschool là nơi ta học mãi nhưng lười ra trường
Nhạc này là nhạc của đêm, của mấy người thường chỉ đợi
Đợi cho ngày tàn đêm xuống, bắt đầu nằm và nghĩ ngợi
Nhạc của mấy thằng già cỗi, nhưng vẫn không thôi mơ
Cứ như là Tom Sawyer, những cuộc phiêu lưu đang vẫy gọi
Ta thường hay chớp thời cơ
Đợi những ngày trống trải, ra biển ngồi để vớt lời thơ
Có khi trong nắng vàng và có khi chớp rồi mưa
Mất bao lâu để mình chấp nhận mình đã khác hồi xưa
Ta thả vần câu như Nguyễn Khuyến: lá vàng trước gió sẽ đưa vèo
Người cần thì cho là đáng giá, không cần thì nó rẻ như bèo
Học cách chấp nhận lời mai mỉa, như là tiếng gió rít qua tai
Và thường thì những người hiểu biết, lại là người rất ít chê bai
Có những lần muốn viết mà không tìm được câu để mở bài
Có những niềm vui ngắn, rồi sau đó là những đêm thở dài
Có những lần dốc sức, nhưng không phải để cố mà ghi điểm
Và có một vài bài nhạc được viết ra không hợp để đi diễn
Tự viết tự nghe, trong đêm tàn tha hồ mà thi triển
Hook:
Có biết bao nhiêu điều không biết nói với ai
Ai muốn nghe, muốn nghe không
Ai muốn nghe, muốn nghe không
Có biết bao nhiêu điều không biết nói với ai
Ai muốn nghe, muốn nghe không
Ai muốn nghe, muốn nghe không
Verse 2:
Lao vào đời để kiếm cơm, lao vào nhạc để giãi bày
Nhưng đôi khi vì không cẩn thận, mà lao mẹ vào trong cái bãi lầy
Lớn lên từ nhiều va vấp, mà đã vấp và va thì phải trầy
Da tróc vảy, có đầy ca xóc nảy, nhiều đêm nằm nghĩ nên mãi gầy
Cũng đã bớt đi nhiều mong ước
Ngày xưa viết nhiều năm nữa, giờ lại nghĩ về nhiều năm trước
Chẳng có gì phải nghĩ, cũng chẳng muốn phải nghĩ gì nhiều
Hồi đó cũng chỉ vì liều, lênh đênh trôi theo chiều con nước
Ngày trước ngại không ai nghe, giờ thì ngại làm fan thất vọng
Và đó là điều dễ hiểu, họ và mình cùng đang cất giọng
Cùng khan mất giọng, đôi khi lo sợ tan giấc mộng
Vẫn chỉ là thân cây đó, nhưng khu rừng đã lan rất rộng
Trong rừng có nai có thỏ, có sói, có hổ và rắn
Có loài dậu đổ bìm leo, có loài nhảy bổ vào cắn
Có loài ăn không nói có, có loài thừa nước đục thả câu
Miệng thì cười, tay thì bắt, dao thì kề trước ngực đã lâu
Rốt cuộc chỉ là cuộc vui, hết vui nhà ai nấy về
Rốt cuộc tin vào bản thân trước khi tin lời ai đấy thề
Sông có khúc người có lúc, chỉ cầu một chút vui
Nếu như đây là một cuộc đua ta xin cho phép mình rút lui
Goodbye babe
Ai cũng nghĩ mình thật to tát, đến khi đời cho cái tát to
Những điều mày tưởng mày biết hết, thật ra chỉ là được phát cho
Họ nói mỗi người một hạt cát, nhưng có hạt cát nhỏ hạt cát to
So với chính mình ngày hôm trước, đừng lấy cuộc đời người khác đo
Cũng chỉ là chút le lói, rơi vãi từ cái giếng trời con
Từng là con cá nhỏ, rồi trở thành một miếng mồi ngon
Chìm vào một mớ bòng bong
Ngày nào chợt nhớ dòng sông
Hook:
Có biết bao nhiêu điều không biết nói với ai
Ai muốn nghe, muốn nghe không
Ai muốn nghe, muốn nghe không
Có biết bao nhiêu điều không biết nói với ai
Ai muốn nghe, muốn nghe không
Ai muốn nghe, muốn nghe không
Verse 3:
Sáng nay dậy bỗng thấy thèm đi đâu đó
Một vài chuyện đã chôn vùi, sao hôm nay thi nhau ló
Có thứ làm mình mỉm cười, cũng có thứ nhiều khi cau có
Tưởng rằng mình cũng đã quên nhưng sâu thẳm đã ghi sâu nó
Sáng nay dậy bỗng nhớ núi và nhớ rừng
Nhớ con đường mòn vẹt, nhớ cái mệt và nhớ từng
Hành trình đã đi qua hết, hành trình đã tìm cớ ngừng
Tự dặn mình đường còn xa đó, đừng chớ mừng
Nhớ năm đó ngày mưa, mình ướt sũng từ trong ra ngoài
Trời thật nhiều mây xám, em thơm hệt một bông hoa nhài
Đến bây giờ vẫn lạnh, lạnh buốt từ bên ngoài vào trong, ngoài trời không có chút gió, sao lòng cứ thấy phong ba hoài
Giống như châm lửa ngay đống củi
Khi nỗi nhớ bùng lên nó làm cho mình cay sống mũi
Anh không ra khơi, nhưng anh nghĩ mình say sóng rồi
Sáng nay bỗng thấy thèm nắm tay em, bàn tay nóng hổi
Sáng nay trong mắt nhiều sương mù như Tam Đảo
Tình đắng như củ tam thất nhưng có lúc ngọt như cam thảo
Rơi vào trong tình yêu, mà không có lót lấy tấm thảm nào
Nhưng anh sẽ nhớ em, anh đảm bảo.
Hook:
Có biết bao nhiêu điều không biết nói với ai
Ai muốn nghe, muốn nghe không
Ai muốn nghe, muốn nghe không
Có biết bao nhiêu điều không biết nói với ai
Ai muốn nghe, muốn nghe không
Ai muốn nghe, muốn nghe không.
Cảm ơn
Các nội dung báo cáo sẽ được xem xét trong vòng 24h và trong giờ hành chính.
Bình luận